Trang nhà | Diễn đàn | Thơ văn Phiếm luận | Dịch thuật Phê bình
Chương 15
“ Tôi
không nghĩ có gì khác biệt cho anh, cho
dù là một thợ đốt lò cho đầu máy xe lửa hay đốt lò cho máy tàu thủy”.
Rất nhiều lần, anh nhớ tới
câu nói đó với cái cảm giác sợ hãi đến phát ốm, thêm vào cái mặc
cảm thất bại và xấu hổ. Trong mấy ngày đầu, anh không thể nhớ bất cứ gì. Chỉ có
thể cố chịu đựng với nỗi kinh hoàng, với tội lỗi tầy trời mà anh đã phạm, gánh
vác cuộc sống do chính anh tự kết án. Nhưng
sau đó, khi đã học hỏi cách đối phó và làm việc
trong cái khoang hầm tàu đáng sợ đó,
anh nhớ lại lời nói trên và trong phút chốc tự hỏi mình, không biết có phải ông
Heikki Rautenberg cố ý đưa anh vào làm ở
đây là tìm cơ hội để giết chết anh không,
bởi theo ý anh, không ai có thể tồn tại
với đời sống như thế này trong một khoảng
thời gian dài, đời sống khủng khiếp vô
nghĩa vật lộn với khói lửa làm da thịt héo
khô, với bụi bặm , mồ hôi và chung đụng với những con người thất học, không thua gì những
con súc vật.